[Short fic] Thuê người yêu – Chap 7 – part 2

Part 2:

 

Mưa rơi nặng hạt. Cho dù có cửa cách âm nhưng những tiếng lộp độp vẫn vang ra không ngớt. Không khí lạnh tràn vào, mang theo hơi ẩm. Cô húng hắng ho nhẹ, để ý khuôn mặt Jaejoong, cậu cũng không khác cô là bao. Vẫn chỉ nằm đó nhưng khuôn mặt trắng bệch đến mức gần như trong suốt, từng đường gân xanh mờ mờ ẩn hiện dưới lớp da mỏng. Đôi môi nhợt nhạt, như một đóa hoa đang đến lúc lụi tàn. Ở cậu, không có chút gì được gọi là sự sống, nếu không có tiếng kêu đều đều và đường thẳng đang nhấp nhô lên xuống kia, có lẽ cô sẽ tưởng là cậu đã chết. Nhẹ nhàng tiến lại kéo chăn cao hơn cho cậu, cô khẽ thở dài. Tại sao người đến trước là cô, nhưng nắm được trái tim anh lại là cậu? Thẫn thờ bước ra khỏi phòng bệnh, cô đâm sầm vào một người. Vẻ ngoài lịch lãm, tay cầm một bó hồng trắng, người đó vẫn đứng yên một chỗ, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười hoàn hảo.Đôi mắt màu đồng chôn giấu những suy nghĩ sâu tận trong tâm can.

 

~ Xin lỗi.

 

Cô tránh sang nhường đường, cúi đầu đi ra ban công. Bóng cô đổ dài trên mặt đất, một dáng vẻ thật thê lương. Một cái bóng nữa, cũng đứng đó, lặng lẽ nhìn cô. Cô dường như chẳng để ý tới sự tồn tại của cái bóng đó, giọt nước âm thầm lăn dài trên gò má. Và sát bên cạnh, trái tim ai đó cũng như bị bóp nghẹt. Đau đớn, quằn quại. Tình yêu như một thứ thuốc độc, cho dù có biết thì vẫn cứ lao đầu vào. Độc tan dần trong máu, theo dòng nước đỏ lòm chạy tới tim, ăn mòn từng kí ức, từng cảm xúc. Tim hòa vào cùng chất độc tạo nên một trái tim rỗng.Một trái tim đáng thương bị đục nhiều lỗ, chất lỏng tanh đỏ theo đó mà chảy ra ngoài. Một lẽ dĩ nhiên, cho dù có bị tổn thương ra sao, nó vẫn cứ cố chấp đập và nhận thêm nhiều lỗ nữa cho đến khi nó chết. . .

 

Anh luôn đứng sau, chờ cô một lần ngoái lại nhưng gần 10 năm, vẫn chỉ là tấm lưng gầy quen thuộc của cô. Trái tim anh quặn lên khi biết hai người họ đính hôn, sự tồn tại của anh bây giờ là để dự buổi hôn lễ. . . Đôi vai gầy của cô run nhẹ, anh thật sự rất muốn ôm cô, an ủi cô nhưng anh không thể. Anh là kẻ ích kì, chỉ cần ôm cô lúc này sẽ giữ chặt không buông.

 

~ Coi em kìa, nước mắt nước mũi tèm nhem.

 

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo má cô.

 

Jun Bym nhìn anh, ánh mắt đong đầy ngạc nhiên và bối rối.

 

~  Lem hết cả mascara rồi này.

 

Nụ cười vẫn trên khóe môi, anh đưa tay quệt đi giọt nước mắt đang lăn. Cô sực nhớ ra điều gì, lục túi lấy ra một tập khăn ướt, tay anh khựng lại trong không gian. Lấy ra một chiếc, cô giữ bàn tay vẫn trong khoảng không kia, lau sạch từng chút một, chiếc khăn ướt chạy từ từ trên từng ngón tay thon dài. Cô lau xong, ngón tay vẫn giữ nguyên, hai bàn tay lặng đi trong không gian.

 

Không gian như đông cứng lại, thời gian chậm rãi trôi đi, hai người đứng đó nhưng lại chẳng nói gì, tiếng kim giây đều đều vang vọng trong tĩnh lặng, không khí giữa hai người có chút gì đó bối rối, khó xử một cách kì quặc.

 

~ Jun Bym, bao giờ em và Yunho tổ chức lễ cưới?

 

Nụ cười ẩn hiện nơi khóe môi, một nụ cười thật miễn cưỡng.

 

~ Cái này . . . Hình như là cuối tháng, ngày 28.

 

Cô quay người nhìn ra phía ban công, một đóa hoa đang nở rộ giữa hàng cây xanh, tràn đầy sức sống, nổi bật. Màu đỏ như máu nổi bật giữa màu xanh thẳm.

 

~ Mà anh cũng được lắm nha, 5 năm rồi mới gặp anh, mà không dẫn theo chị dâu em.

 

Cô bỗng lên tiếng, giọng có chút gì đó bông đùa.

 

~ Chị dâu gì chứ? Anh còn trẻ mà.

 

Anh đưa tay ra sau gãi nhẹ đầu.

 

~ Anh luôn làm vậy mỗi khi không kiếm được cớ gì để cãi.

 

Cô bật cười, nụ cười thật vui vẻ khiến khuôn mặt anh bỗng chốc đỏ ửng lên.

 

~ Có gì đáng cười chứ? Em kì thật đó.

 

Điệu bộ ngại ngùng đó thật giống như ngày xưa, JunBym thường trêu anh đến khi anh thường ngượng tới đỏ mặt như vậy. Câu chuyện của ngày xưa, của chàng hoàng tử và nàng công chúa. Chàng hoàng tử rất yêu quý cô công chúa bé nhỏ, ngày ngày đều làm mọi việc để cô ấy vui, lâu đài của họ gần nhau, vua cha họ từ xưa đã là chỗ thân quen, thành ra họ thành đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ. Có lẽ bất kì ai trong cả hai vương quốc đều cho rằng hai người họ sinh ra để dành cho nhau, nhưng chỉ chàng hoàng tử biết rằng, từ lâu cô công chúa đó đã để ý một hoàng tử ở vương quốc láng giềng rồi.

 

~ Có chuyện gì vui à?

 

Giọng nói trầm vang lên, rất gần.

 

Không hẹn mà cả hai đều quay đầu lại. Chưa để hai người nói gì, Yunho đã lên tiếng:

 

~ Tròn 4 tiếng rồi.

 

Anh cười, đưa tay ra như muốn nắm lấy chàng trai đang đứng đó.

 

~ Cậu đã trở về, Black.

 

Chàng trai tần ngần một lúc, như để khắc ghi lại khuôn mặt này, giọng nói này rồi bỗng đưa tay nắm lấy, thuận tiện đưa bó hồng trắng.

 

~ Lâu không gặp, Yunho.

 

Anh mỉm cười như thay lời đáp lại rồi vào phòng bệnh.

 

Cắm bó hồng vào một chiếc lọ. Yunho ngồi đó, ngây người ngắm nhìn cái bóng trắng toát nằm trên giường bệnh. Gương mặt anh không chút cảm xúc, một vẻ băng lãnh bao phù. Không xót thương? Có chứ, người mình yêu đứng giữa ranh giới sống chết ai chẳng xót thương? Chỉ là anh vẫn cần phải điềm đạm, bình tĩnh để suy nghĩ. Cố gắng nén đau thương, bàn tay từ khi nào đã lần tới bàn tay kia, hơi ấm chẳng còn, lạnh ngắt. Anh như người vô hồn, lại nắm chặt lấy bàn tay ấy, như muốn truyền sang chút hơi ấm nhưng hình như bao nhiêu cũng không đủ, đôi bàn tay vẫn lạnh, lạnh đến thấu xương . . .

 

Lời vị bác sĩ già như vang vọng bên tai. 2 tuần? Ít vậy thôi sao? Nụ cười như ẩn như hiện nơi khoé môi đầy chua xót. Cánh hoa vì vậy mà có phần đợm buồn, giọt sương theo cánh trĩu nặng rơi xuống.

.

.

.

.

.

 

Hai người đi cạnh nhau nhưng sao thật xa lạ. Không gian tĩnh lặng. Hoa ven đường như đùa giỡn mà thi nhau toả mùi thơm nhè nhẹ, nương theo gió mà phả vào khoảng không. Một mùi hương ám muội, không quyến rũ, ngọt ngào mà chỉ thoang thoảng nhẹ nhàng vấn vít nơi cánh mũi.

 

~ Yunho anh ấy . . .

 

Giọng nói từ khi nào đã trở nên ngập ngừng, lời đã chuẩn bị rủ nhau trốn đi đau cả, nghẹn không biết phải nói gì cho phải

 

Người kia cũng không có ý định giục giã, cứ thơ thẩn đi cạnh như làn gió, bước chân có phần nhàn nhã, thảnh thơi.

 

Lặng im một hồi, tiếng nói lại cất lên

 

~ Yêu người kia rất nhiều . . .

 

Âm thanh nhỏ nhẹ nhưng lại như âm vang giữa không gian tĩnh mịch.

 

Đáp lại chỉ là những tiếng bước chân. Nhẹ nhàng như lướt trên gió.

 

Lại một khoảng tĩnh lặng. Lần thứ hai ngẩng lên đã không còn thấy người bên cạnh đâu. Trong lòng bỗng có chút gì hoảng hốt. Vẫn là sự im lặng đó, sự im lặng đáng sợ. Cô đơn như bóng tối, bủa vây, bao bọc tất cả. Cô ngồi xuống, ôm lấy đầu, rốt cuộc vẫn chỉ có cô tự an ủi mình.

 

~ Em sao vậy? Mệt sao? Có cần kiểm tra lại sức khoẻ không?

 

Giọng nói ân cần vang lên sau lưng, bàn tay ấm áp đặt nhẹ vai cô. Yunho? Không phải, Black.

 

~ Anh đi đâu vậy?

 

JunBym cố gắng hết sức có thể để nói một giọng bình thường, nhưng không thể che giấu đi hoàn toàn.

 

Người kia mỉm cười, tay cầm một chai trước đưa ra trước mặt cô.

 

~ Anh đi mua nước, nếu nhớ không nhầm thì em thích trà xanh?

 

Trái tim cô bỗng lỗi nhịp, trước giờ Yunho rất quan tâm đến cô, mỗi khi cô ốm đều ân cần hỏi han, đưa đi bệnh viện, nhưng có lẽ anh quá bận để nhớ những điều nhỏ nhặt như vậy, nhưng Black thì dường như anh nhớ từng chi tiết về cô.

 

~ Cảm ơn anh.

 

Như có gì đó nghẹn nơi cổ họng, khó khăn lắm cô mới có thể thốt ra 3 chữ.

 

~ Có gì đâu nhỉ?

 

Anh mỉm cười, cô  nhìn sang, nụ cười đó thật đẹp, như một thiên sứ. Đôi má bỗng ửng hồng, chẳng lẽ vì người đã lâu không gặp, chỉ một chút quan tâm đã khiến trái tim đập rộn ràng vậy sao? Hai người họ cứ vậy đi bên nhau, như một bức tranh, một bức tranh hoàn mĩ.

 

Ở xa, một bóng dáng lướt qua

 

~ Như vậy cũng tốt cho con bé. Mong con có thể tìm thấy hạnh phúc của mình.

Bài này đã được đăng trong Uncategorized. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Bình luận về bài viết này